80s toys - Atari. I still have
AOTRANGHOCTRO.WAPGEM.COM
TÌNH BẠN CỦA TÔI
Tuổi học trò luôn là những trang giấy trắng ngây thơ, hồn nhiên. Và những kỷ niệm đi theo nó cũng rất sâu sắc và ấn tượng, đến nỗi nó sẽ theo ta suốt cả cuộc đời làm ta ko bao giờ quên, nào là tình thầy trò, tình bạn... Tôi cũng là một học sinh, cũng là người đã từng trải nhiều năm học và cũng ko ít những kỷ niệm sâu sắc nhưng kỷ niệm làm tôi nhớ nhất, đó là kỷ niệm về người bạn thân thiết nhất của tôi hồi cấp II.

Ngày ấy, tôi ở cùng làng với Nam, hai nhà lại là láng giềng thân thiết của nhau. Nhà Nam cũng mới từ nơi khác chuyển đến, gia đình Nam rất có gia giáo nên cậu ta nói năng rất lễ phép. Tôi gét những tính cách của Nam, nên thường miệt thị Nam là "đồ cổ hủ, lạc hậu". Ở nhà đã vậy,ở trường tôi lại càng gét Nam, bởi vì cậu ta như vẻ ra oai là học giỏi lắm - đó là tôi nghĩ như vậy thôi. Tôi đặt biệt danh cho Nam là" đồ mọt sách" vừa chọc quê cậu ta vừa trêu tức cậu ta. Cứ những lúc Nam phát biểu tôi lại thường giở nhiều trò đố kị của mình ra, thế nhưng qua bao nhiêu lần tôi khích bác Nam , Nam chỉ im lặng mà ko hề đối chấp với tôi nửa lời, tôi nghĩ và thấy thích thú về sự im lặng của Nam. Nhưng chính từ cái im lặng đó, mà tôi đã nhận ra Nam là người bạn thật tốt, vượt xa đi những gì tôi nghĩ ko tốt về cậu ấy và tôi đã tự trách nhiều lắm.

Sáng hôm ấy, bố tôi cho tôi 500.000 ngàn để đóng tiền học. Vì sắp muộn học, mà tôi còn phải trực nhật nữa nên tôi bỏ quên tiền ở nhà, tôi đạp xe đến trường, bỏ cặp trên bàn nhưng quên chưa khóa cặp lại. Tôi vụt xuống sân trường làm trực nhật và gặp Nam, Nam hỏi tôi nhưng tôi chẳng thèm hỏi lại. Tiết học đầu đã đến, tôi vào đến của lớp bỗng thấy sách, vở, đồ dùng học tập của mình văng hết ra sàn lớp. Nam đang nhặt giúp tôi, chẳng cần suy nghĩ tôi đến mắng Nam như tát nước vào mặt vì cái cớ tôi chưa biết có đúng là Nam đánh rơi cặp hay không ? Nam bất ngờ ấp úng:
-Tớ thấy Tân làm rơi cặp sách của cậu tớ chỉ nhặt giúp cậu thôi!
Tôi quát:
-Thôi đi đồ mọt sách, về chỗ của mày đi.
Nam lẳng lặng đứng dậy rồi về chỗ của mình,tôi thì khoái chí khi đc hả lòng hả dạ. Đến giờ Toán của cô chủ nhiệm, tôi lục túi sách tìm số tiền đóng học, nhưng không thấy , tôi nghĩ ngay đến Nam, tôi đứng bật dậy:
-Em thưa cô! Bạn Nam lấy tiền đóng học của em ạ!. Cô giáo cùng cả lớp "ồ" lên một tiếng. Nam bỡ ngỡ và ngạc nhiên vô cùng:
-Tớ không lấy tiền của cậu, cậu đừng đổ oan cho tớ. Tôi giận dữ:
-Chính là cậu, đầu giờ cậu đã lấy tiền của mình. Cái cớ Nam nhặt đồ giúp tôi đã làm Nam ko thể chối cãi được, và cũng ko nói sao để cho tôi hiểu đc. Nam chỉ giải thích trong sự ngập ngừng ,e ngại:
-Tớ thấy Tân đánh rơi cặp của cậu, tớ mới nhặt dùm cậu chứ tớ ko hề ăn trộm tiền của cậu. Cô giáo khuyên tôi, và hỏi Nam, Nam thì luôn nói mình ko ăn trộm , cô giáo đành gác lại chuyện vào giờ sinh hoạt hôm sau.

Cả ngày hôm ấy , tôi cứ gặp Nam là miệt thị cậu ta là đồ ăn trộm. Nam chỉ yên lặng và có vẻ tránh mặt tôi làm tôi càng thêm ngờ vực. Buổi tối hôm ấy, tôi định là học xong sẽ kể chuyện mất tiền và thủ phạm là Nam cho bố mẹ nghe, nhưng ôi trong lúc tôi tìm quyển bài tập thì tờ 500.000 ở đâu xuất hiện. Tôi ngây người đi và bắt đầu nghĩ đến giờ sinh hoạt ngày mai. Đêm hôm ấy, tôi ngủ ko yên giấc , nỗi dằn vặt cứ luôn cuốn vào tâm trí tôi. Tôi nhủ thầm:"sao mình có thể nghi oan cho Nam đc, phải nhận lỗi, nhận lỗi đi thôi".
Cả mấy tiết học đầu hôm thứ 6, tôi chẳng tiếp thu đc gì cứ nhìn Nam là tôi lại xấu hổ vì hành động của mình. Giờ sinh hoạt lớp đã tới, cả lớp ngồi im chờ cô giáo lên lớp, còn tôi thì tưởng tượng cả lớp sắp đc nghe một câu chuyện của một kẻ ăn không nói có, và tất cả các bạn sẽ cười mình, tôi ước lúc này mà có cỗ máy thời gian nào đó thì hay biết mấy, hay là có cái lỗ nào đó để tôi chui xuống cho đỡ xấu hổ? Cô giáo lên lớp mở đầu giờ sinh hoạt là chuyện của tôi. Tôi cổ vũ mình "hãy nhận lỗi đi", tôi nhẹ nhàng đứng dậy và ngập ngừng:
-Thưa cô em đã đổ oan cho bạn Nam, bạn ấy ko lấy tiền của em.! Cả lớp và cô giáo sững lại, tôi cúi đầu xuống bàn và kể lại chuyện tìm đc tiền tối hôm qua. Tôi xin phép ra khỏi chỗ của mình, và tiến đến bàn Nam xin lỗi Nam. Cả lớp và cô giáo vỗ tay vì sự hoà giải của 2 chúng tôi. Từ đó tôi đã hiểu Nam là người bạn như thế nào và cũng từ đó tôi thấy mình và Nam đã gắn bó với nhau nhiều hơn và bây giờ tôi đã làm bạn thân của Nam vui buồn có nhau.

Đúng là tuổi học trò, đúng là những trang giấy ngây thơ,trong trắng, đúng là những kỷ niệm thật đẹp , thật sâu sắc, đã có ai từng nói:" tuổi học trò là tuổi đẹp nhất của cả cuộc đời". Quả là ko sai.!

bản quyền từ bài văn số 2 lớp 10 t6/2010
<== home